Mới đọc cái tiêu đề có thể quý anh chị bĩu môi rồi phán: "Xời, bánh chưng tết nhà nào chả có, việc gì phải kể".
Ấy vậy, có cái khác biệt tôi mới kể chớ, với cả blog của tôi, tôi có quyền viết, há há.
Trước tiên là lá dong, phải chọn loại vừa vừa bánh tẻ, không to quá không nhỏ quá. Bác nào tham lá to cho máo thì khi gói cũng phải cắt mà bánh lại ọp ẹp. Trước nhà tôi có trồng ít bụi cãnh rãnh nước để tự túc nhưng sau thấy cả năm dùng mỗi một lần mà chỉ tổ ruồi muỗi nên đào sạch, mua chợ cho lành.
Rồi đến lạt buộc, lạt được làm từ ống giang, đặc tính của cây này là dóng rất dài và khi chẻ thành lạt thì dẻo, ít bị vỡ ngang.
Đầu tiên cụ ông nhà tôi cũng ham hố mua ống về tự chẻ. Sau lại nhận ra là mình chẻ k mỏng như ngoài hàng mà mất công, cho nên là mua sất.
(Cô bán lạt xênh như nài không mua hơi phí)
Gạo nếp được ngâm từ đêm hôm trước, với mục đích là cho mềm, khi luộc sẽ chóng nhừ. Đỗ xanh tách vỏ, đun chín và làm nhuyễn. Nhiều nơi tôi thấy để đỗ sống. Cái này tôi chê, vì khi luộc bánh xong phần nhân đỗ sẽ k mịn mà tơi tả. Thịt ba chỉ rang sơ qua với hạt tiêu cùng hành khô. Nhà tôi toàn thành phần chém to kho mặn nên nhân thịt cứ tương đôi lạng vào ăn cho máo.
Suýt quên một chi tiết rất rất quan trọng mà tôi muốn khoe với anh chị. Ấy là nước lá riềng, năm nào gói bánh thì việc chuẩn bị nó cũng dành cho tôi. Lá riềng rửa sạch giã nhỏ vắt lấy nước trộn vào gạo. Bánh có trộn nước này rất thơm và ít bị mốc.
Nhà tôi thường gói bo, nguyên văn cụ ông. Tức là gói bằng tay. Cụ cứ vừa gói vừa chém: "Tao gói bo mà ra hình thang cân mới kinh, chứ gói khuôn vuông chành chạnh thì không tính tiền". Quả thực nhìn cặp bánh chưng khum khum hình mu gì ( ^^ ) trông nó vẫn ngon mắt và gợi cảm hơn quý anh chị ạ.
(Ảnh - chính tôi)
Để gói bánh người ta cần 4 cái lá dong đã cắt bằng đầu lá và tước sống lưng để khi gập không bị rách lá. Phá tôi đã từng thử gói bánh và thành phẩm là một mớ hỗn độn gạo thịt đỗ xanh trong lá, nhão nhoẹt. Cụ ông buông 1 câu: "Mài đùm bánh chứ gói đếch đâu", đắng.
(Kể có bạn gói như nài thì tôi hẳn là chăm học)
Năm nào đến tết là cụ ông lại có dịp ca thán tôi về tội không chịu học gói bánh. Được thể cụ còn dọa: "mài không học gói đi sau lấy vợ thì không có bánh mà ăn con ạ". Tôi tỉnh bơ: "Sau con nhờ bố vợ gói", hửa hửa.
(Ảnh - chính tôi)
Công đoạn cuối cùng là luộc bánh. Người ta thường miêu tả trong văn học cũng như câu treo cửa miệng của quý anh chị là thức đêm 30 trông nồi bánh chưng. Nhà tôi chả thế, bánh gói xong từ trưa, luộc đến tầm 11 giờ đêm là vớt ra và ép cho ráo nước. Xong om, cả nhà đêm giao thừa ngồi vểnh râu xem phim,
nhàn tênh. Hết cmn chuyện.