Một ngày rảnh rỗi, nhàn cư đâm ra sợ rằng vi bất thiện. Tôi mới trùm chăn suy tư về những giấc mơ tuổi trẻ đã vụt qua như thế nào.Để chi tiết cho cái tiêu đề, tôi xin kể cho anh chị về cái thời thanh niên "young bufalo". Thuở ấy tôi còn ngon và lành lắm, chưa nhầu nhĩ và nhìn đời đầy nghi ngờ như hiện tại. Học cấp 3 trường làng,cũng gọi là có tí chức sắc, ấy là có một chân trong ban chấp hành chi đoàn vậy. Gớm thay cho cái tuổi 17, sừng trâu thì tôi chưa bẻ thử nhưng chuối tiêu cả buồng tôi vặt thời gãy không sót quả nào.
Hồi đó tôi năng nổ lắm, cũng chịu khó giao liu với các bậc bề trên, tức là các thầy cô, ấy tôi cứ gọi vậy cho nó sang mồm. Đám cưới thầy chủ nhiệm. Để cho cái sự tình thầy trò thêm gắn kết, tôi đã xung phong đi bê tráp cho thầy mặc dầu thầy không khiến. Buổi nạp tài có thể nói là vui vẻ cả, nếu như không có vụ cả lũ trai tơ từ lớn chí bé chúng tôi bị đội nhà gái đổi phong bao lì xì thành giấy lộn. Chuyện chắc sẽ chả có gì nếu như trong bữa rượu buổi trưa, những chén rượu cồn đầu tiên của đời tôi. Chúng tôi lại vác nó ra mà bàn trên bàn nhậu.
(Ảnh ăn cắp, thằng ku trong ảnh đẹp trai gần bằng thôi )
Ô hô, ngại thay là thầy lại nghe được. Tức thì nhạc phụ tương lai bị điều ra góc nhà khiển trách. Kết quả là đích thân ông cụ tới tận bàn xin lỗi lũ con cháu chúng tôi. Đắng!!Lễ cưới chính thức được diễn ra, sau khi tổng động viên quỹ lớp và đè đầu tất thảy các thành viên. Tiền mừng đâu cũng tròm trèm đôi củ. Tôi có lân la tâm hự với thầy là lớp có nguyện vọng muốn được tiễn đưa cô về nơi an nghỉ cuối cùng tại gia đình nhà chồng. Tức thì chúng tôi được điều ngay một con xe mà theo thầy được biết là mấy bác tài mới mua tỉ rưỡi.
(Đại khái con xe ấy nó cũng tròm trèm cỡ nài thôi)
Đó quả thật là ngày hội với chúng tôi nhưng lại thành ác mộng với các bác ấy. Trên suốt quãng đường từ nhà gái đến nhà trai, bọn tôi hú hét, hát hò lếu láo không ngừng nghỉ. Mấy thằng hứng chí còn đập uỳnh uỳnh vào cửa sổ và trèo hẳn lên ghế để quẩy cho bõ cái sự sung.
(Chúng tôi cũng gần như thế này)
Tới lễ cưới, đến phần tặng quà cho cô dâu chú rể, sau bài phát biểu chúc tụng phải nói là hoành tráng nhận được vô số like và coment nếu như facebook có thời bấy giờ, thì chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi bỗng xin hát 1 bài gọi là góp vui cho hội nghị. Nói của đáng tội, trước nay tôi nào biết hát "qua loa" nó như nào đâu. Ở nhà thì từ lúc đi vệ sinh cho tới lúc mở cửa bắt gà lên chuồng, mồm tôi lúc nào cũng ư ử: "Thôi em đừng khóc, em đừng khóc, đừng khóc nữa mà làm gì. Chuyện tình mình như là bát cơm thiu, cơm thiu rồi thì đi ăn mì". Các cụ nói cấm có sai, con hát thì mẹ khen hay. Cụ ông thấy tôi có máo văn nghệ thì lấy làm khoái chí, vỗ vai xoa đầu bảo sau tao cho mày vào phường bát âm thì tha hồ hốt bạc con ạ.
(Ban nhạc bát âm, chuyên chơi trong đám ma )