Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Thật - Giả..

                                Thượng Đế của em đã chết

Thượng Đế của tôi thì không

Từ đó suy ra Thượng Đế

Trên đời không chỉ một ông.!

Thượng Đế có nhiều như thế
Nghe ra hơi giống mặt hàng

Cái câu “buôn thần, bán thánh”

Rõ ràng thế giới này đang..




Cho tôi một xu Thánh Gióng

Cho tôi nửa lạng Phật Bà

Cho tôi một lon Bò Húc

Để tăng lực tiếp bài ca..


Sau khi uống lon Bò Húc

Trong tôi sáng một cầu vồng:

Nước tăng lực còn làm giả

Tại sao Thượng Đế lại không ?!!


=))

Chấm phẩy từ  bài Tại sao Thượng Đế | Hoàng Linh (07.01.11)

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

Mùa thi xa lắm..



Tình cờ một chiều ngồi trước cổng trường đại học thuở nào. Hình ảnh tà áo trắng cứ mênh mang trước mắt. Những buồn vui đọng trên khuôn mặt của các sĩ tử. Những đôi mắt chưa kịp lên màu khói. Khói lam của cuộc tình hoặc khói đen của cuộc đời. Chợt bồi hồi tưởng như ta lại trở về cái tuổi ngây thơ. Bước chân tấp tểnh nơi Hà thành muôn hồng ngàn tía.



Lời bài hát cũ cứ văng vẳng đâu đây. "Tháng sáu mùa thi, con đường học trò anh đưa em đi. Trong nét nghĩ chín dần bao dự định, ngọn đèn đêm thao thức suốt canh thâu". Cô bé ngày xưa biết giờ nơi đâu. Có còn nhớ một thời cắp sách? Hay cuộc sống mưu sinh và những vất vả chồng con đã làm phai đi sắc đỏ của cánh phượng năm nào? "Mùa thi ơi, mùa thi ơi. Anh hiểu lắm cái nhíu mày chân thật. Những nghĩ suy khiến con người chợt lớn. Em bắt đầu nơi anh đi qua..."

Xa lắm rồi ơi những mùa thi
Ta đã qua khoảng thời gian đẹp nhất
Những ước mơ tưởng chừng như rất thật
Đã ngủ quên bên vũng nước cuộc đời

Xa lắm rồi áo trắng của tôi ơi!
Đời nhuộm đen cả màu hồng trong mắt
Rẽ về đâu dòng đời muôn lối ngoặt
Đứng bâng khuâng ở giữa ngã tư đường

Rồi ngày sau nơi thế sự vô thường
Lướt vội qua một đôi tà áo trắng
Chợt nhận ra lòng mình không phẳng lặng
Khi chạnh buồn nhớ lắm một mùa thi..

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Chuyện kể lúc nửa đêm hay mối quan hệ biện chứng giữa bệnh mất ngủ và con gà trống thiến..

Quý anh chị nào chưa rõ về gia cảnh nhà tôi xin mời đọc một bài note mà sắp tới tôi sẽ cop lên đây (trước đăng chỗ khác  =))  ). Xin túm lại một câu ngắn gọn là hồi xưa nhà tôi NGHÈO vcđ ra.


                                      ( nhà tôi ngày xưa, nền nhà thả dép đi chân đất mát thôi rồi luôn =))  )

*Trong lúc xem tôi lảm nhảm thì quý anh chị có thể mở "diu tụp" lên và nghe bài này cho nó hòa chung bầu không khí :


Sau những chuyến đi buôn thất bại và quán xá phá sản vì ông con chuyên bốc trộm lạc rang và mì tôm ăn vã thì các cụ nhà tôi xoay qua kế chăn nuôi tăng gia sản xuất. Nuôi lợn thì chỉ là hình thức gửi tiền tiết kiệm cuối năm có 1 cục tiêu tết chứ lãi lời thật chẳng thấm vào đâu mà lại mùi mè. Các cụ chốt vào khoản nuôi gà.



Trước là thi thoảng có tí trứng đánh cảm cạo gió những khi đau đầu nhức mỏi, sau để mỗi khi giỗ chạp khách khứa có cớ mà sát sinh, sau rốt là bán lấy tiền đong gạo. (Đúng là đong gạo, vì các cụ nhà tôi đi thoát ly cả, chả dc nhà nước chia mảnh ruộng nào. Tới giờ tôi vẫn hậm hực vì chuyện đấy làm tôi không có trâu để mà đi chăn như bao đứa bạn cùng trang lứa).



 Khác với người ta thường nuôi nhiều gà mái rồi úm cho nở để bán con giống thì nhà tôi quay qua nuôi gà trống. Một ông sống thiến tới lúc thu hoạch có thể cho giá gấp rưỡi hoặc gấp đôi cô gà mái tơ ngọt thịt mềm xương. Lý do là khi cúng giỗ người ta chỉ chuyên gà trống chứ tịnh không chơi gà mái (cái sự trọng nam khinh nữ nó ăn sâu vào máu rồi, tôi đề nghị các bác chuyên hô hào bình đẳng giới hãy thực hiện làm gương ngay từ việc cúng gà mái ).



 Lý do to to hơn tí nữa là ông sống thiến nặng cân hơn, thịt đãi khách hai mâm 1 ông là cũng tạm tươm. Chứ thịt hai ả mái thì nhẽ cái sự hơi phí tiền. (chả có nhẽ thịt 1 rưỡi ). Phải một cái rất phiền của mấy chú trống choai là rất háu gái (giống đực bao giờ chả thế). Mào mới nhu nhú, gáy hãy còn te te mà đã chồm chồm đòi nhảy tất cả các cô mái mơ trong vườn nhà cho tới hàng xóm. Lối sống không lành mạnh như vậy nên chú nào chú nấy gầy xọp, chân cẳng liêu xiêu.

Và ông cha ta đã nghĩ ra một cái phát minh kỳ khôi nhất mà cũng tàn bạo nhất của loài người ấy là thiến. Sau khi mất đi cái quý giá nhất của thằng đàn ông thì mấy chú trống choai đâm ra hiền hẳn. Chỉ lo bới rác tìm sâu ních cho căng diều. Không thèm ghé nửa mắt tới mấy cô em la đà ve vãn xung quanh nữa. Bởi vậy nên các cu cậu rất nhanh lớn.

Độ 1 tháng rưỡi tới hai tháng là có thể xuất chuồng rồi. Ác nỗi là cái của quý của lũ gà lại không nằm ngoài lủng lẳng như bao nhiêu gia súc khác mà tọt hẳn vào ổ bụng. (Kể mà chúng mình.... thì có phải....). Và từ đây cụ ông nhà tôi đã chính thức bước 1 chân vào giới bác sĩ nội khoa. Tôi xin kể sơ qua về cái quá trình lấy mất đời trai của các chú trống choai như sau:



Dụng cụ cần thiết:
                           - lách nứa vót nhọn (hoặc dao nhọn ), kim chỉ, 1 cái bát ăn cơm.
Phương pháp:
                 - tới giờ ngồi hì hục gõ thì tôi mới search google và biết có hai kiểu thiến là thiến móc và thiến lườn. Chứ thời xưa các cụ nhà tôi thì toàn chơi kiểu mổ bụng ông gà một đoạn lọt đủ 2 ngón tay. Sau đó thò tay vào mò mẫm, lúc nào thấy hơi tròn tròn dài dài cỡ ngón trỏ thì dùng nhị dương chỉ kẹp chặt, sau đó kéo phựt một phát rồi lôi ra.




Xong xuôi lấy kim khâu kín chỗ mổ rồi thả gà vào chỗ sạch sẽ, dậy bu thật chặt. Sau 1 ngày nếu ca phẫu thuật thành công thì chú chàng sẽ được thả ra kiếm ăn. Bằng ngược lại thì cụ ông sẽ thành kính phân ưu bằng việc quát tôi phi lên vườn trên hái lá chanh và bữa tối hôm đấy kết thúc với sự hỉ hả của tôi kèm theo đôi mắt ưu tư của hai cụ vì cụt vốn.


Chết nỗi một cái là cụ ông tôi đúng là không có năng khiếu trong vụ xuống đao sinh linh đồ thán này. Nên có khi cụ vừa hứng chí gọi tôi giơ bát ra để bỏ chiến lợi phẩm thì cậu gà choai nằm kẹp dưới chân cụ ngáp ngáp mấy cái rồi trợn mắt nghỉ thở. Hai bố con mới ớ người nhòm vào bát thì thấy nguyên quả mật với nửa buồng gan.



Khi tỉ lệ thành công giảm xuống dưới 50% và cụ cảm thấy mệt mỏi vì phải nói quá nhiều lời chia buồn cùng gia quyến nhà gà thì kế hoạch tăng gia sản xuất nhà tôi chính thức thất bại. Sẽ còn nhiều bão giông phía trước và tôi còn nhiều cái hay ho để kể hầu chuyện quý anh chị. Hà hà.



Sẽ là một thiếu sót lớn nếu không kể tới cái sản phẩm thừa ra sau khi quá trình phẫu thuật kết thúc.Theo tiếng phổ thông hay hán việt lịch sự chi đó thì là ngọc kê. Còn dân dã nông thôn như chúng tôi quen gọi là xạ gà. (Bởi vậy mỗi khi xem phim Anh hùng xạ điêu thì tôi lại cứ phụt cười, cái lão Quách Tĩnh ngon zai vậy mà phải dùng bi giả ). Xạ gà có thể đem hấp cơm sau đó chấm nước mắm hoặc ướp muối rán vàng. Cách nào cũng ngon cả.



Tới đây tôi lại search gg tiếp, thì mới biết là ngọc kê có tác dụng bồi bổ cho mấy bác vừa yếu vừa thiếu. Giá đắt vãi linh hồn luôn. Người ta chế thành đủ món, nào thì ngọc kê hầm lá hẹ, ngọc kê tần thuốc bắc, xào hoa lý.. Đọc mà thèm nhỏ dãi. Trong ngậm hùi tiếc hận vì nhận ra trước nay mình chén không biết bao nhiêu liều thuốc đắt tiền thì tôi lại lơ mơ lo sợ sau này không kiếm đủ tiền nuôi mớ con đàn cháu đống ( há há ).
Hết cmn chuyện!

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Chuyện soái ca hay vì sao tới giờ tôi vẫn ế ?!




( Bài viết chỉ mang tính bịa đặt nhưng không nhất thiết khác với sự thật )

Nhân cái tiện có tranh luận đôi chút với cô em gái về chuyện như thế nào là một người đàn ông trong mộng của các cô nàng, tôi xin phép đưa ra một số ý kiến nhỏ của bản thân. Rất mong nhận được sự đóng góp ý kiến (giúp tôi thoát ế ) và phê bình.


"Nếu cô em gái của anh có đọc bài này thì cho anh được thanh minh là anh không nói em đâu, anh đã trừ ra rồi ".




Tôi không phải là người ưa soi mói người khác. Và cũng không hề muốn chỉ vì một số điều nhỏ nhặt mà phải hủy kết bạn với một số người trên face vì họ sống ảo (nhiều lúc tôi cũng sống ảo bcm ra =))  ). Tuy nhiên sau một cơ số lần đọc được những bài viết chê đàn ông việt, hoặc kể về cơ số tật xấu của đàn ông việt mà các chị các em hay share hoặc tag tên chồng hoặc any vào dưới hình thức cảnh cáo hoặc góp ý không mấy chân thành thì tôi đã nghĩ lại. Đấy là chưa kể một số bạn trẻ mê tít ngôn tình chia sẻ những chàng soái ca chỉ có thể nằm trên giấy.

Xin trích dẫn và kèm ý kiến riêng tôi một số share trên:


HÃY YÊU CHÀNG TRAI MÀ:



"Túi còn 135k mua áo khoác cho bạn hết 130k", rồi về nhà nó uống nước lọc cầm hơi tới cuối tháng. Và cô ny sẽ dc mặc chiếc áo khoác đẹp mê tơi ấy đến dự đám tang anh ny soái vcc.


"Nói chuyện với bạn suốt đêm". : mai any đến cty ngồi làm việc sẽ ngủ gật và bị đuổi. Sau đó bạn sẽ bỏ anh ta vì lý do em không thể yêu 1 người không có cv ổn định, đến 130k mua áo cho em còn k có.

"Dù bạn ở đâu chỉ cần gọi là có mặt", càng phế nữa, cả ngày nó chả đi làm kiếm tiền ( trừ khi any là xe ôm) cứ chăm chăm chờ bạn gọi để đi đón. Đến superman còn chả đưa đón ny dc như thế( bận cứu thế giới)..



"Sẵn sàng bỏ đam mê vì bạn" : một người đàn ông không có chính kiến và tham vọng như vậy thì có thể gọi là phế ca. Đúng thật là "nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản". Trừ khi nó mê tứ đổ tường ( Cờ bạc, rượu chè, hút xách, trai gái ). Hãy cho any của bạn được theo đuổi đam mê miễn nó không có nguy cơ làm bể nồi cơm nhà bạn.

HẾT TRÍCH.

Hỡi những cô nàng đang mong chờ hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới đón về dinh ! Bạn đã bao giờ tự hỏi mình liệu có xứng đáng với một soái ca hoàn hảo như vậy. Mặc dù cưỡi ngựa trắng có khi lại là Đường Tăng tứ đại giai không. Hay bạn muốn trở thành cô Tấm gặp chuyện trắc trở chỉ biết ngồi khóc rồi chờ lão râu dài hiện ra giúp đỡ.



Lan man một tí tôi đá sang chuyện anh Diệp, các fan nhà ta đi xem phim về cứ xuýt xoa khen anh Diệp soái vch. Thực tình thì tôi cũng chả hơi đâu đi ghen tị với một nhân vật trên phim. Nhưng thiết nghĩ một ông võ sư chỉ biết suốt ngày đấm đá lo chuyện bao đồng thì về nhà phải nịnh vợ đấm lưng bóp chân đi chợ là hẳn rồi (không thế vợ nó lại chả cho ngủ ngoài hiên luôn ấy chứ.)



Tự dưng viết tới đây tôi tịt mất ý tưởng rồi quý anh chị ạ. Phải đi kiếm gì bỏ bụng đây. Trước khi kết thúc tôi xin phép đá tí ti văn vần xuống dòng để minh họa cho cái ý thứ 2 của tiêu đề bài viết, chào thân ái và quyết thắng:




                                        Lấy chồng đi em, anh còn bận kiếm tiền
                                        Chẳng có thời gian để cùng em dạo phố
                                        Bố mẹ, ông bà, rồi đời anh đã khổ
                                        Anh không muốn con mình lại thua kém người ta

                                        Vẫn biết rằng em chẳng thích xa hoa
                                        Nhưng ước mong con người ai chẳng có
                                        Anh không tặng em được vòng này nhẫn nọ
                                        Đồng lương còm mãi thiếu trước hụt sau
                                       Ngày tháng dần trôi, thương nhớ cũng phai màu
                                       Anh chôn vùi mộng mơ thời tuổi trẻ
                                       Chỉ đôi khi thoáng chạnh lòng, rất nhẹ
                                       Khi nghĩ về hoa bướm của ngày xưa.
                                       Đường anh về, còn ai để đón đưa..
                                       Gác trọ buồn tênh, trăng gầy không lối chiếu
                                       Nỗi buồn riêng, có ai nào thấu hiểu
                                        Tỉnh nhỏ mưa đêm, hoa tím cũng phai màu..

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

Tiền..

Anh nghèo , ĐÚNG . Vì anh chưa GIÀU . 30 năm Hà Đông , 30 năm Hà Tây . Anh tự hỏi lần tiếp tới gặp nhau , chúng ta ai sẽ cười ai đây ?! .
Và anh ra đi trong ánh mắt khinh bỉ của cô
Thế sự xoay vần , cty làm ăn thất bại dẫn tới phá sản ,từ cô tiểu thư khuê các biến thành cô thiếu phụ bán rau ngoài chợ . Nghĩ đến lời anh công chức quèn năm xưa cô chỉ biết cười đầy cay đắng .
Chiều nọ đang loay hoay dọn hàng thì có khách . Ngẩng đầu lên cảm giác như sét đánh . Đúng là anh ko lẫn đi đâu đc . Bao năm rồi cô vẫn nhận ra ngay lập tức . Nhưng sao a giờ khác quá . Cô quay mặt đi tránh né ánh mắt anh .
- Anh vẫn đứng đó lại mỉm cười , chia đôi bàn tay ra trước mặt cô .
Cô lại nhớ đến tình cảnh của anh năm xưa , nhớ sự kiên cường đầy hận ý trong mắt anh , cô ko kìm đc đành thở dài . Móc ra mấy đồng tiền lẻ dúi vào tay anh , cô nói :
- Làm cái đéo gì mà lại biến thành thằng ăn mày thế này... Biểu tượng cảm xúc pacman Biểu tượng cảm xúc pacman
(Ăn cắp đâu đó trên mạng)

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Ừ..





                                     "Rồi một ngày em mặc áo cô dâu
                                      Anh đứng cạnh nhưng không là chú rể"
                                     Sự thật giản đơn sao đau lòng đến thế?
                                     Ngỡ gần thôi mà lại quá xa vời..
                                     Em nghĩ gì yêu dấu của tôi ơi?
                                     Khi cuộc vui anh không hề góp mặt
                                     Chút gì như khói tràn sau khóe mắt
                                     Ngậm đắng cay bỏng rát cả bờ môi
                                     Những nhớ nhung nghẹn chẳng nói nên lời
                                     Anh lạc bước trên con đường xưa cũ
                                     Nick vẫn onl và người còn chưa ngủ
                                     Lặng ngắm nhìn rồi lặng lẽ singout.
                                     Đến bao giờ anh hiểu được tại sao...?

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Chênh vênh 27..



Khi vũ trụ lên đèn,
thành phố ngả nghiêng,
men rượu say mèm.
Tuổi thơ đi hoang, nghìn đêm trốn ngủ.
Phần ba tuổi đời, hoang phế sau lưng..
25 tuổi, tôi bỏ lại những gì yêu thương nhất để dấn thân vào một cuộc chơi mà người ta gọi là đam mê. Chẳng cần biết cuộc đời sẽ nở hoa hay cuộc sống bế tắc. 730 ngày qua đi, được mất những gì tôi không tài nào đong đếm.
Tấm thân gầy theo thời gian chẳng những không hao mòn mà còn có phần phát tướng. Lối rẽ không rải đầy hoa hồng nhưng cũng chẳng chôn ngầm một đôi quả địa lôi nào. Có những đêm giật mình thảng thốt, bản thân đã bước đi vô định được bao lâu rồi nhỉ. Xòe bàn tay thì tam lộ nhân sinh chẳng thêm lộ nào.



Ở cái tuổi tấp tểnh hâm dở, dám nghĩ nhưng đôi khi không dám làm. Chạnh lòng nhớ về những đứa bạn tính tình đầy quả quyết hãy còn bóc lịch dăm ba mùa hoa đào nở. Bờ vai 4 tấc rưỡi đã phủ bụi thời gian bởi không một mảnh tình để vắt. Lương nhà hàng tháng thầy bu vẫn gửi đều. Cái chết đến từ trong tâm. Mắt mờ men cay, tay vàng khói thuốc..

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Trò..

Trong những ngày tháng tuổi trẻ, khi chúng ta còn chờ đợi tình yêu, tôi dám cá quý anh chị đã từng ghen tị và thèm muốn với một hình ảnh nào đó trong những bộ phim tình yêu. Khi xem phim tôi thường chấn động vì những cái chết hơn là những nụ hôn. Chắc vì thế, tôi chưa từng có mối tình nào lãng mạn. Chỉ có những mối tình điên rồ, hâm dở.
Có người bạn trai, anh ấy chỉ yêu cô bé Mai-ca trong phim Liên Xô ngày xưa “Mai-ca, cô bé từ trên trời rơi xuống”. Anh ấy yêu tha thiết đắm đuối hình ảnh người con gái như thế, mái tóc cụp ngang tai. Cho đến giờ đã vợ con đùm đề, anh vẫn còn yêu người con gái như thế, đến mức nhắc đến có thể khóc.
Vợ anh đã từng phải thử để kiểu tóc ấy, nhưng vẫn không xi nhê, thật là một sự thất bại toàn tập.

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Dặn..



                                 Anh tự cấm mình không được phép yêu em
                                 Để nỗi niềm thương thôi chỉ là thoáng chốc
                                 Bước lang thang giữa màn đêm cô độc
                                 Điếu thuốc tàn nghe rát bỏng bờ môi

                                Tìm lại bóng hình trong khắc khoải chơi vơi
                                Nuốt vào tim một nụ cười mặn đắng
                                Cố tìm vui dẫu lòng không phẳng lặng
                                Bởi có một người con gái đã rời xa...

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Nhạc vàng..


Nửa đêm, chạy vội đi mua túi xà phòng về để xử lý mớ quần áo tích trữ cả tháng trời trước khi trở thành đại lý nấm lớn nhất vịnh Bắc Bộ. Gặp một bà chị đắt con đi ngược chiều. Bỗng đâu một câu hát ngân lên: "Ngày xưa tôi có quen một người em gái nhỏ, tuổi đang mười sáu mái tóc chấm ngang vai..". Tất thảy lỗ chân lông toàn thân tôi dựng đứng. Con gái hát nhạc vàng zời ạ. Tôi thậm ghen với tay chồng chị quá đi chị gái ơi. Phúc ông bà hắn để lại hẳn phải to bằng ba cái ấm vỡ.

Nhạc vàng là một dòng nhạc ủy mị, sướt mướt. Đa phần là than thân trách phận hoặc rên rẩm vì bồ bỏ người yêu khinh tình nhân phụ. Từ kêu ca: "Hai bàn tay trắng thì yêu cái đéo gì" ( Hai bàn tay trắng - trường vũ) cho đến " Trời ơi tôi muốn beep người tôi yêu" (Giết người anh yêu -Tuấn Quỳnh)...

Nói chung là thậm sến. Thường thì chỉ có lứa 9x đời đầu trở về trước là nghe dòng nhạc này. Tầm 94 95 thì chỉ đếm được trên đầu ngón chân. Nếu quý anh chị có gấu thuộc lớp teen teen thì xin chia buồn. Đoạn liên khúc nghèo quý anh chị đang nghe dở đến đoạn cao trào có thể bị tắt bọp và chuyển qua "vừa vừa đâu, dạng rộng ra,,," của tay Sờ Tờ Mông To Phết.

Tôi không nói những người không nghe nhạc vàng là không biết thưởng thức âm nhạc. Nhưng tôi dám chốt chắc một câu rằng bất kể tay anh chị nào đã biết tới những Trường Vũ, Như Quỳnh, Quang Lê, Bảo Tuấn.. thì hẳn rằng quý anh chị có một đôi tai tuyệt vời. Và cũng xin chia buồn là đời anh chị đã từng thối hoắc như những ca từ mà anh chị đã từng nghe..



To be continue..

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Những ngày xưa cũ..



Có nỗi buồn anh viết chẳng thành thơ
Chỉ phảng phất lững lờ như sương khói
Những lời yêu chưa một lần dám nói
Chú cá vàng còn mê mải rong chơi..

Em ngóng ai xa tận cuối chân trời?
Sao chẳng nhìn anh, này cô gái nhỏ!
Con dế mèn buồn thiu bên vệ cỏ
Anh cảm mất rồi còn em vẫn vô tư..

Em đang ngại gì hả cô bé song ngư?


Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

Tìm..


Cho tôi than tôi buồn một chút thôi
Kẻo một mình âm thầm tôi lại khóc
Cho tôi quên rằng đường đời khó nhọc
Bởi phút này tôi thiếu một vòng tay

Cho tôi bậy thêm tí nữa cũng hay
Để bạn bè đùa vui tôi một chút
Đừng trách tôi để rồi tôi hẫng hụt

Nào phải đâu tôi muốn đánh mất mình

Cho tôi đăng status thanh minh
Nào phải đâu xin được ai vào thích
Cho tôi thêm những coment đùa nghịch
Để nỗi buồn khỏi gặm nát con tim

Niềm vui ơi! Tao cứ mãi đi tìm
Có phải chăng mày trốn trong đông giá
Hay mày đang chờ tao nơi nắng hạ
Tao lại tìm giữa ngàn lá thu rơi
Biết bao giờ mới tới xuân ơi……




Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Đợi..




Lấy chồng đi em,
Cho anh được yêu thêm lần nữa
Trái tim anh, em vẫn cầm một nửa!
Mảnh bên này thương nhớ mảnh bên kia..

Anh lại ngồi thao thức giữa canh khuya
Nhật ký tình yêu viết hoài còn dang dở
Ảo mộng ngày xưa còn chút gì để nhớ
Con dế buồn run tiếng gáy ru đêm

Giận cái đầu cứ mãi chẳng chịu quên
Giận luôn bàn chân đường quen xưa dạo bước
Tình đến rồi đi không một lời báo trước
Có một người đứng lặng đợi mùa sang..

Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Thơ ăn cắp..




Thôi về mình nằm ôm nhau ngủ đi em
Một đêm cuối năm thành phố buồn như tró
Ở những ngã tư đèn vàng xanh đỏ
Anh đứng một mình nhìn mọi thứ đi qua

Em ở đâu trong tám vạn người ta?
Những nỗi nhớ đều đều như thác đổ
Những buổi chiều chếnh choáng say sưa

Tụi mình tìm thấy nhau chưa
Sao không đưa nhau về ôm nhau nằm ngủ
Một triệu nỗi buồn trôi qua đã đủ
không có em
Anh giống như một túi rượu sầu

Ôm nhau đi, ôm như mới lần đầu
Lúc em ngã vào anh, tụi mình ngã vào lòng nhau vội vã
lúc nằm im, nghe tim thở vụng về

Thôi về nằm cạnh nhau ôm anh ngủ đi em
Một đêm cuối năm thành phố buồn hơn tró
Tụi mình xa nhau, tại sao chẳng rõ
thôi về nằm cạnh bên nhau

Nghe tám vạn bình yên còn mãi đến mai sau..

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

Cháo hành??



Thôi, dẫu nghèo một tí
Đã thấm gì đâu em

Miễn đêm nào mình cũng
Vật nhau ra, vì thèm

Mặc sáng, ôm bụng đói
Hai đường, mình mưu sinh

Miễn cuối chiều, mình lại
Hẹn nhau, như người tình

Người tình về chợ cóc
Ghé một mớ cua đồng
Bâng khuâng lòng tự nhủ
Người yêu mình thích không?

Người tình về trên phố
Mua rô bốt siêu nhân
Làm đôi câu thơ cóc
Nịnh nhau, như bao lần

Thôi dẫu nghèo một tí
Cuộc đời có gì đâu

Đêm, hãy cười như thể
Ngày mai, ta sẽ giầu
(ăn cắp nguồn nào chả nhớ )

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016

Chuyện tán gái: Tôi đã ra đời trong hoàn cảnh nào?

Cụ ông nhà tôi cũng từng là cao thủ tán gái, há há.
Trước hết tôi xin kể sơ qua về tình hình thị trường thời bấy giờ (thời bao cấp của các cụ).Có một bài kinh nghiệm chọn zai của các bà các cô đã từng trở thành huyền thoại tại đất Hà thành:
                             " Một yêu anh có Sen-ko
                               Hai yêu anh có Pơ-giô cá vàng
                               Ba yêu nhà cửa đàng hoàng
                               Bốn yêu hộ khẩu rõ ràng thủ đô."

(Đồng hồ sát thủ Sen-ko )

(xe máy sát thủ Pơ-Giô)

Về đến đất miền Trung đầy gió Lào với những vất vả đi vào bữa ăn giấc ngủ làm giọng nói cũng trở nên nặng trịch: đang từ "đâu - kia - sao - vậy - giờ " đã buông thành tiếng thở dài với những âm điệu nhọc nhằn " mô - tê - răng -rứa - chừ " thì những tiêu chuẩn kể trên cũng đã bị giảm bớt đi phần nào:

                               " Một yêu anh có may ô
                                 Hai yêu anh có cá khô ăn dần
                                 Ba yêu rửa mặt bằng khăn
                                 Bốn yêu anh có chiếc quần đùi hoa..."

Ấy vậy mới thấy, k phải thời nay mà các cô mới kén chọn người yêu, nào iphone, nào SH.. mà thời nào cũng vậy:

                                Người ta chuộng của chuộng công
                                Có ai lại chuộng người không bao giờ.. 

Sẽ là một thiếu sót lớn nếu không kể đến mấy loại vũ khí lợi hại để mang đi tán gái thời bấy giờ, đó là dép nhựa tiền phong, tông lào và mũ cối tàu. Theo tương truyền trong giang hồ thì đi dép tông Lào, mặc quần bò Thái, áo bay Liên Xô, đeo đồng hồ Seiko, đội mũ cối thì có thể tán đổ cả hoa hậu.


Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

NO LOVE






                                  Này anh, đừng có thích em
                                  Đi về hôm sớm đã quen một mình
                                  Vướng làm chi cái chữ tình
                                  Mất công hò hẹn, rập rình đánh ghen

                                 Đã bảo rồi, cấm thích em
                                 Tâm hồn trong trắng chưa lem mực sầu
                                 Mặc kệ anh, chả thích đâu
                                 Dở hơi có kẻ chực chầu ngẩn ngơ

                                 Rồi viết nhạc, cả làm thơ
                                 Cố tình em sẽ hững hờ cho coi
                                 Nhiêu đây chắc cũng đủ rồi
                                 Đọc đi rồi nhớ, cấm đòi thích em..

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Mạn đàm về "Tán"!!


Trong khi ấp ủ những ý tưởng cho serie chuyện tán gái thì sau đây tôi xin biên hầu quý anh chị bài tham luận về chủ đề cưa cẩm.
Xin chia động từ tán ra hai loại: kiểu săn bắt và kiểu hái lượm.
Và bởi vậy những tán sĩ cũng chia làm hai: Lâm Tặc Tán và Ve Chai Tán.


1.Ve Chai Tán:



Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

Tôi đã từ bỏ giấc mơ trở thành ca sĩ như thế nào ?!

Một ngày rảnh rỗi, nhàn cư đâm ra sợ rằng vi bất thiện. Tôi mới trùm chăn suy tư về những giấc mơ tuổi trẻ đã vụt qua như thế nào.Để chi tiết cho cái tiêu đề, tôi xin kể cho anh chị về cái thời thanh niên "young bufalo". Thuở ấy tôi còn ngon và lành lắm, chưa nhầu nhĩ và nhìn đời đầy nghi ngờ như hiện tại. Học cấp 3 trường làng,cũng gọi là có tí chức sắc, ấy là có một chân trong ban chấp hành chi đoàn vậy. Gớm thay cho cái tuổi 17, sừng trâu thì tôi chưa bẻ thử nhưng chuối tiêu cả buồng tôi vặt thời gãy không sót quả nào.





Hồi đó tôi năng nổ lắm, cũng chịu khó giao liu với các bậc bề trên, tức là các thầy cô, ấy tôi cứ gọi vậy cho nó sang mồm. Đám cưới thầy chủ nhiệm. Để cho cái sự tình thầy trò thêm gắn kết, tôi đã xung phong đi bê tráp cho thầy mặc dầu thầy không khiến. Buổi nạp tài có thể nói là vui vẻ cả, nếu như không có vụ cả lũ trai tơ từ lớn chí bé chúng tôi bị đội nhà gái đổi phong bao lì xì thành giấy lộn. Chuyện chắc sẽ chả có gì nếu như trong bữa rượu buổi trưa, những chén rượu cồn đầu tiên của đời tôi. Chúng tôi lại vác nó ra mà bàn trên bàn nhậu.


(Ảnh ăn cắp, thằng ku trong ảnh đẹp trai gần bằng thôi )


Ô hô, ngại thay là thầy lại nghe được. Tức thì nhạc phụ tương lai bị điều ra góc nhà khiển trách. Kết quả là đích thân ông cụ tới tận bàn xin lỗi lũ con cháu chúng tôi. Đắng!!Lễ cưới chính thức được diễn ra, sau khi tổng động viên quỹ lớp và đè đầu tất thảy các thành viên. Tiền mừng đâu cũng tròm trèm đôi củ. Tôi có lân la tâm hự với thầy là lớp có nguyện vọng muốn được tiễn đưa cô về nơi an nghỉ cuối cùng tại gia đình nhà chồng. Tức thì chúng tôi được điều ngay một con xe mà theo thầy được biết là mấy bác tài mới mua tỉ rưỡi.


(Đại khái con xe ấy nó cũng tròm trèm cỡ nài thôi)


Đó quả thật là ngày hội với chúng tôi nhưng lại thành ác mộng với các bác ấy. Trên suốt quãng đường từ nhà gái đến nhà trai, bọn tôi hú hét, hát hò lếu láo không ngừng nghỉ. Mấy thằng hứng chí còn đập uỳnh uỳnh vào cửa sổ và trèo hẳn lên ghế để quẩy cho bõ cái sự sung.


(Chúng tôi cũng gần như thế này)

Tới lễ cưới, đến phần tặng quà cho cô dâu chú rể, sau bài phát biểu chúc tụng phải nói là hoành tráng nhận được vô số like và coment nếu như facebook có thời bấy giờ, thì chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi bỗng xin hát 1 bài gọi là góp vui cho hội nghị. Nói của đáng tội, trước nay tôi nào biết hát "qua loa" nó như nào đâu. Ở nhà thì từ lúc đi vệ sinh cho tới lúc mở cửa bắt gà lên chuồng, mồm tôi lúc nào cũng ư ử: "Thôi em đừng khóc, em đừng khóc, đừng khóc nữa mà làm gì. Chuyện tình mình như là bát cơm thiu, cơm thiu rồi thì đi ăn mì". Các cụ nói cấm có sai, con hát thì mẹ khen hay. Cụ ông thấy tôi có máo văn nghệ thì lấy làm khoái chí, vỗ vai xoa đầu bảo sau tao cho mày vào phường bát âm thì tha hồ hốt bạc con ạ.


(Ban nhạc bát âm, chuyên chơi trong đám ma )

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

Lạm bàn về tính thực chiến của võ Tàu..

Xin nói trước là bài viết mang tính cá nhân rất nặng, đôi khi có 1 số từ nhạy cảm. Quý anh chị không quan tâm xin đừng buông lời cay đắng, hạ phím nương tình.


Cuối tuần, chả có việc gì làm ngồi xem mấy cái phim anh Lý vừa đấm đá vun vút vừa to mồm hét "hòa chó". Rồi thế  bất nào lại kích vào mấy cái link việt võ đạo biểu diễn khí công rồi thì đỡ đòn phản kích các kiểu. Ngứa mắt làm 1 dòng coment: " mấy chú nài cho sang Mỹ đấu lồng sắt thì lại chạy re kèn". Tức thì bùng nổ khẩu chiến. Các tiểu nhân bàn phím xúm vào chửi tôi tới tấp (vì chúng nó chê tôi là anh hùng bàn phím nên hẳn phải có sự khác bọt ở đây). Nào là không có tự tôn dân tộc, nào là "ăn cơm quốc gia thờ ma thằng Mẽo" vv.. và vv..


(Đấu lồng sắt ở Mỹ)

 Rồi có chú cao thâm hơn còn phân tích là khí công này nọ, học võ là để tu tâm dưỡng tính chứ không phải để thượng đài như lũ chọi máo. Ơ hay, tôi trộm nghĩ nếu để tu tâm thì quý anh chị  có thể vác cần câu không mồi ra ngồi sông tô lịch như bạn Khương hơn mấy nghìn năm về trước cơ mà. Đâu cần mồm la tay đấm làm gì cho mệt.

(Đây là bạn Khương)

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Phọt Mộc hay chuyện tình Tứ quái Dalton và Ms Lucky Luke..

Tết Ất Mùi, là một cái tết thất bại với bốn thằng chúng tôi. Thằng thì kinh doanh lận đận, đứa vay mượn đầm đìa, thằng thì học hành tanh bành nát bét. Chúng tôi quyết định ra giêng ngày rộng tháng dài làm chuyến xả hơi đầu năm gọi là giải đen.

(Dalton and Lucky Luke)


Trong nhóm thì có tôi là thằng duy nhất đã từng phọt Mộc (không dám dùng chữ Phượt, e xúc phạm danh từ  :3  ) . Nhưng cũng cách đây 3 năm có lẻ nên ký ức về tuyến đường phần nào cũng phôi phai. Cả lũ quyết định phó thác số phận vào cái bản đồ zời đánh mà tôi la liếm trên mạng từ chuyến đi trước. Cũng vì nó mà đẻ ra lắm chuyện khôi hài và chúng tôi suýt nữa lôi cùi chỏ và vô số thứ khác quý hóa ra mời nhau. Đêm trước ngày xuất phát, 11 giờ PM. 4 thằng vẫn còn ngồi bờ hồ đếu gì không nhớ tên ở đường Tôn Thất để contact vấn đề ôm. Ba thằng vêu mỏ vì chả kiếm được đám nào khả dĩ ngồi sau, trước là cho đầm xe dễ lái, sau thì tăng phần hưng phấn những khi vượt dốc đổ đèo. Thằng còn lại vốn được anh em trìu mến pha lẫn ghen tức phong làm anh hùng nhân dân trồng "rau" nuôi "gà". Sau những cuộc điện thoại quát nạt có, năn nỉ có, nó đứng dậy xốc quần tuyên bố một câu xanh rờn:  "Ôm của các chú để anh bố trí hết".

(Quả bản đồ thần thánh)

Để rồi sáng hôm sau, khi tôi lò mò lên tới bạch mai để rửa ruột bằng bát bún mọc nhiều đậu ít thịt thì ớ người khi vẫn chỉ thấy ba thằng khỉ đột đang cúi đầu húp xùm xụp. Lé mắt trông ngang thì mới thấy 1 nhân vật chân hơi hơi dài, ấy là em gái kết nghĩa của thằng bạn, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt. Tôi thở dài, mật ít ruồi nhiều. Thôi thì cũng gọi là có tí sắc nước hương trời để chuyến đi bớt phần nào ảm đạm. 9h30 chúng tôi bắt đầu xuất phát. Lộ trình là đường 32 thẳng tiến, sau đó rẽ qua Ba Vì , qua Kỳ Sơn (Hòa Bình) và rồi từ đây mát cần công tơ mét độ hơn trăm km thì tới Mộc. Tôi đã nói trước là quả bản đồ này do một thằng ngu nào đó làm, nên sẽ bị xa hơn tầm chục hai chục cây số gì đấy. Nhưng lũ gà kia quả quyết bảo thôi mài đi trước rồi thì cứ theo mài.

Và rồi cả bọn chổng mông phi thẳng. Cái sự đen đủi được mở màn bằng việc thằng ôn duy nhất có ôm ngồi sau bị áo vàng toét vì tội đi sai làn đường. Nói của đáng tội, thà là được đứa ngồi sau nó ôm khít rịt hay mải quay mỏ chúp chiếc thì bị bắt cũng đáng. Đằng này phải xin thưa với quý anh chị là tôi cá có thể nhét vừa cả con voi vào giữa hai đứa chúng nó.


( Vì anh là thánh xe ôm - Làm em cứ phải chồm chồm phía sau) 

Sau một chặng dừng chân thì chả hiểu thằng thánh rau tỉ tê thế nào mà chân dài bỏ ông thánh xe ôm sang ngồi với nó. Tôi với thằng còn lại lo sốt vó. Nhỡ nó nghĩ quẩn lủi đầu vào bánh xe tải hoặc đổ đèo không thèm bẻ lái thì oan mạng. Cuối cùng tôi phải điều thằng ku ngồi sau vốn là bác sĩ điều dưỡng đa khoa sang cầm lái cho cu cậu. Hy vọng rằng với cái mỏ dẻo quẹo mỗi khi nhận phong bì và đôi bàn tay thần thánh thông tiểu đỡ đẻ cho các chị em có thể vuốt xuôi được nỗi buồn mênh mang cứ chực phun ra từ mỏ thằng thánh xe ôm.  

Sau quả biên bản phạt, khí thế đoàn phọt có vẻ bớt húng. Khi tới một cây cầu bắc qua sông và tấm biển to lù lù là xuống phà thì tôi mới ớ người. Chết chửa, nhầm đường cmnr, mặc dầu hồi nhỏ có hay bốc mì chính ăn vã nhưng trí nhớ của tôi cũng k đến nỗi quá tồi. Lần trước tôi đi thì có qua chỗ phân bò thối inh chứ chả có sông siếc gì. Nhưng lúc đấy khốn nỗi tôi lại không tự tin vào trí nhớ của mình, vẫn dẫn cả đoàn đi tiếp.