Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Ừ..





                                     "Rồi một ngày em mặc áo cô dâu
                                      Anh đứng cạnh nhưng không là chú rể"
                                     Sự thật giản đơn sao đau lòng đến thế?
                                     Ngỡ gần thôi mà lại quá xa vời..
                                     Em nghĩ gì yêu dấu của tôi ơi?
                                     Khi cuộc vui anh không hề góp mặt
                                     Chút gì như khói tràn sau khóe mắt
                                     Ngậm đắng cay bỏng rát cả bờ môi
                                     Những nhớ nhung nghẹn chẳng nói nên lời
                                     Anh lạc bước trên con đường xưa cũ
                                     Nick vẫn onl và người còn chưa ngủ
                                     Lặng ngắm nhìn rồi lặng lẽ singout.
                                     Đến bao giờ anh hiểu được tại sao...?

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Chênh vênh 27..



Khi vũ trụ lên đèn,
thành phố ngả nghiêng,
men rượu say mèm.
Tuổi thơ đi hoang, nghìn đêm trốn ngủ.
Phần ba tuổi đời, hoang phế sau lưng..
25 tuổi, tôi bỏ lại những gì yêu thương nhất để dấn thân vào một cuộc chơi mà người ta gọi là đam mê. Chẳng cần biết cuộc đời sẽ nở hoa hay cuộc sống bế tắc. 730 ngày qua đi, được mất những gì tôi không tài nào đong đếm.
Tấm thân gầy theo thời gian chẳng những không hao mòn mà còn có phần phát tướng. Lối rẽ không rải đầy hoa hồng nhưng cũng chẳng chôn ngầm một đôi quả địa lôi nào. Có những đêm giật mình thảng thốt, bản thân đã bước đi vô định được bao lâu rồi nhỉ. Xòe bàn tay thì tam lộ nhân sinh chẳng thêm lộ nào.



Ở cái tuổi tấp tểnh hâm dở, dám nghĩ nhưng đôi khi không dám làm. Chạnh lòng nhớ về những đứa bạn tính tình đầy quả quyết hãy còn bóc lịch dăm ba mùa hoa đào nở. Bờ vai 4 tấc rưỡi đã phủ bụi thời gian bởi không một mảnh tình để vắt. Lương nhà hàng tháng thầy bu vẫn gửi đều. Cái chết đến từ trong tâm. Mắt mờ men cay, tay vàng khói thuốc..