Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Leo Phan -Chuyện bây giờ mới kể..



Một đèo, một đèo, lại một đèo
        Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
     Cửa son đỏ loét tùm hum nóc,
   Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
         Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
      Đầm đìa lá liễu giọt sương reo.
        Hiền nhân quân tử ai là chẳng ?
              Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo."


Tháng 11, học hành coi như xong xuôi, công việc thì chưa đâu cả, tôi quyết chí lên ngược làm chuyến dối già mặc cho cụ ông cụ bà cùng bạn bè ra sức can ngăn vì năm tuổi. Thôi thì cố gắng cho sau này có chuyện kể cho cháu nó nghe: "Ngày xưa ông mài lên đỉnh tập thể trên núi rồi nhé", và rồi vuốt râu cười hả hả mặc cho thằng cháu thò lò mũi xanh há hốc mồm vì khâm phục.   Câu chuyện bắt đầu.......... 


Tôi bắt đầu đặt lưng lên Sapa vào lúc 4 giờ ngày 28/11/2014. Lúc bấy giờ tất cả mọi người trên xe đều đang lơ mơ ngủ (kể cả tôi cũng), tôi nghe loáng thoáng mấy bác tài nói chuyện với nhau: đóng cửa kỹ lại, khóa cốp cẩn thận không chúng nó đập ra đấy, kèm theo đó là tiếng người lao xao cộng với thi thoảng ánh đèn xe máy hắt lên cửa kính. Tôi thầm nghĩ trong bụng: "bỏ mẹ rồi, chắc xe kẹp phải vị nào băng đường ban đêm, giờ tài anh tài em khóa xe bỏ trốn chờ Cốp đến giải quyết". 




Nhìn qua làn hơi nước đọng trên cửa sổ ô tô, tôi loáng thoáng thấy cái j đen đen nằm chèn ngay gần đầu xe, càng thêm chắc mẩm: quả nài bay đầu chứ chả chơi. Thế rồi cơn buồn ngủ lại vật tôi xuống, nghĩ trong đầu, kệ cụ, có gì thì lái xe phải chịu. 6 giờ sáng, cơn đói bụng làm tôi tỉnh hẳn, cửa xe đã mở tự bao giờ, lò mò ra khỏi xe trong tư thế đề phòng ăn nhát dao vào thủ, tôi mới bàng hoàng nhận ra xe đang đỗ trong bến, và tiếng lao xao cộng với ánh đèn xe là của mấy bác xe ôm, chết cười hơn nữa là cái cục đen đen tối qua mà tôi nhầm tưởng là aka đầu lâu xương sọ thì ô hô: một bãi shit trâu to đùng!!!.



Móc quả điện thoại ghẻ ra alo cho chị chủ nhà nghỉ xuống mở cửa, tôi lững thững đi kiếm cái nhét bụng, phải nói là bất cmn ngờ, 1 cái bánh mỳ với 1 trứng, 1 xúc xích, rau ớt đầy đủ chỉ 15k. Đó là thứ duy nhất ở Sapa mà khi nuốt xuống tôi không thấy đắng miệng, hã hã.



Đoạn sau không có gì hót, để kể sơ qua về các thành viên của chúng tôi, gồm có 10 người, oái oăm thay chỉ mình tôi là xa lạ, còn các thành viên khác quen thân nhao chắc từ thuở chuổng cời, hơi ngại ngần 1 tí nhưng sau rốt thì tôi tặc lưỡi: trước lạ sau quen rồi thì mon men quan hệ.

      (Bờ hồ thị trấn)

Sau các thủ tục và dặn dò của bên tổ chức, 9h30 chúng tôi cũng bắt đầu đặt chân lên con đường chinh phục Fansipan ở bản Cát Cát.Đi được 1 đoạn qua cái cầu treo thì gặp 1 ngã 3 có ông già ngồi thổi sáo dọc xin tiền ( là tiêu ấy các bác), vốn lúc đầu tôi định cho cụ tí tiền lẻ vì vốn tôi có máu văn nghệ với cả sáo dọc sáo ngang cũng thổi đôi lần nhưng sau thấy cụ thổi chán quá nên lại thôi, thành thử đoàn có mỗi 1 chị cho cụ đâu 2k thì phải. Áp dụng ngay bài của các cụ xưa: ra đường hỏi già về nhà hỏi trẻ. Tôi mới đằng hắng lên tiếng hỏi cụ khí không phải chứ leo Phan là đi lên hay đi xuống, tức thì bàn tay xương xẩu những tưởng đã luyện ưng trảo công đến 7,8 thành hỏa hầu mới trỏ cho tôi, ấy là đi xuống.



To mồm cảm ơn cụ 1 tiếng chúng tôi mới tiếp tục đi theo hướng được chỉ mà vẫn không thèm thả thêm ít xu teng nào vào cái ống bơ ghỉ của cụ (sau rồi tôi mới biết đấy là 1 sai lầm nghiêm trọng). Đi tiếp được 1 đoạn thì thấy nhà sàn kèm theo vài con trâu buộc mõ lốc cốc, chúng tôi mới ớ người, hỏi ra mới biết đoạn ngã 3 phải đi lên mới đúng, đúng là bố già thổi tiêu thâm thật. Sau này anh porter mới bảo chúng tôi: bố ấy mù dở, biết gì đâu mà chỉ, đúng là trò đời, anh mù chỉ đường cho anh sáng mắt.Nhân đây tôi xin giới thiệu porter là gì: ấy là người khiêng lều bạt, túi ngủ, xoong nồi bát đĩa, tóm lại là những vật dụng cần thiết để chúng tôi có thể sanh hoạt trên núi y như dưới đồng bằng. Mỗi cái gùi của các anh nặng độ 2 chục cân, bắp chân to như phích nên các anh bước phăm phăm trong khi bọn rỗi hơi lên núi hành xác là chúng tôi đơi với balo chỉ dăm cân mà thở như cún sau khi leo độ trăm mét đường.


Quãng đường đầu tiên chưa có gì để ngắm nghía chụp choẹt nên cả đoàn đi cũng khí nhanh, độ 12 giờ chúng tôi đã có mẹt ở điểm dừng chân. Bữa trưa là cơm hộp với thịt rang và susu xào. Cơm thì nhão, thịt nhạt nhưng vì đói nên ai nấy ăn hối hả như các cụ năm 45 vớ được củ chuối.


Cuộc hành trình tiếp tục vào lúc 13h, tới đây thì chẳng còn ai có thể đi bằng 2 chân được nữa, mọi người dùng tất cả các bộ phận có thể chống được xuống đất để leo lên, có những đoạn cheo leo bên bờ vực, mà chỉ cần xẩy tay do chóng mặt hay mải ngước lên hóng chuyện thì aka chắc chắn là đi xuống núi bằng túi nilong.


 Qua được đoạn đường dốc đứng là tới cánh rừng thảo quả, tự bé đến nhớn tôi chỉ đợp thảo quả trong khi ăn bò sốt vang nên đâu có quan tâm nó mặt ngang mũi dọc như nào. Sau khi được 1 anh trong đoàn chỉ thì tôi mới biết, aha, tưởng gì nó y như cây dong riềng mà hồi bé các anh chị hay bẻ hoa hút mật. quả to như ngón chân mọc thành từng chùm dưới gốc.




Rất tiếc giờ chưa vào mùa nên chỉ thảng hoặc mới có, và sau 1 hồi xin xỏ từ những người đi xin xỏ thì tôi cũng vác được nó về tận hà lội cho quý anh chị thưởng lãm đây.


 Tầm cuối chiều thì chúng tôi cũng đến được chỗ nghỉ đêm, vì có 2 đoàn đi trước nên anh porter cho dừng ở chỗ thấp hơn cho khỏi tranh nhau chỗ nằm vì đất bằng trên lúi hơi khó kiếm.




(Lều ngủ đây, như cái chuồng trâu mùa lạnh)

Trong khi các anh dựng lều và đặt bếp nấu nướng thì anh chị em chúng tôi lôi đồ khô ra măm và tranh thủ chụp choẹt bù lại lúc trên đường chỉ leo và thở.




Chậc chậc, xem thực đơn có gì nào: Gà nướng que, bò xào cần, đậu phụ sốt cà chua, cá cũng sốt cà chua và rau muống xào tỏi. Cảm giác một bữa ăn về với thiên nhiên thật sự khác bọt, ăn cái gì cũng ngon (hoặc đói quá chăng? ).


 (Bác trưởng đoàn và con gà nướng)


Trong cơn hăng máo tôi cũng đá tầm 1 bát rượu táo mèo, trong khi thường ngày chắc độ 2 nắp bút đã gặp em huệ, kết quả là tôi chả nhớ mình mò vào lều đi ngủ lúc nào, làm một mạch cho đến sáng, mặc kệ cho bên cạnh là 2 anh hộ pháp ngáy như kéo bễ, cộng thêm mùi thối chân thoang thoảng của cả lũ đàn ông sau 1 ngày trèo đèo lội suối.


 (Ảnh ăn cắp do quên không chụp)

Sáng ra mới nghe anh bên cạnh phàn nàn: thằng ôn mài ngủ mơ nói chuyện với anh cả đêm, cái gì mà Kim Mã với cả Đê La Thành, có phải chăng trong mơ anh đã nhắc tên em, người con gái đi qua đời anh?                             

                              Lúc nắm tay em chỉ nắm hờ                             
      Để giờ đêm cứ nắm trong mơ..
      (thi thoảng tôi đá tí thơ cho máo  :v )